Nhật Kí Theo Đuổi Anh
Phan_4
"Hả?" Cô không nghe lầm chứ?
"Có thể cùng người mình yêu đi hẹn hò là một chuyện hạnh phúc dường nào, cô tạm thời đang ở trong phúc mà không biết hưởng, " Trịnh Lập Minh đau lòng nói: "Cô lại không biết tôi thật hâm mộ, thật hâm mộ cô, nếu như tôi có thể đi ăn bữa cơm cùng Duy ca, thì tôi. . . . . . Thì tôi có chết cũng không sao."
"Tiểu Minh. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Chung Vũ Thần không nghĩ rằng cậu lại có tâm tình như vậy.
"Thôi, tôi chỉ là nhất thời khống chế không được cảm xúc. . . ··‘"
"Cậu và Duy ca vẫn không có chút tiến triển nào sao?"
Cậu miễn cưỡng nặn ra nụ cười, "Không có lui bước chỉ đành tiến lên."
"Tôi có thể giúp câu cái gì không?"
"Tốt nhất cô nên mặc thử những bộ quần áo này đi, để tôi thấy cô dược xinh đẹp đi hẹn hò, để cho sự thầm mến của tôi còn có hi vọng, như vậy chính là giúp tôi rất lớn rồi."
Chung Vũ Thần nghe vây liền rơi nước mắt, "Tiểu Minh. . . . . . Cậu thật tốt với tôi, tôi tin tưởng cậu có tốt sẽ được báo đáp!"
"Chỉ hy vọng như thế." Trong mắt Trịnh Lập Minh lại tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Cách đó không xa, hai người đàn ông cao lớn ngồi ở trong quán cà phê, ánh đèn lờ mờ, khách thì thưa thớt, chính là một nơi thích hợp để nói chuyện kín đáo.
"Cà phê này thật là khó uống, em gái chúng ta vẫn pha ngon hơn nhiều." Hậu Thượng Duy từ trước đến giờ đều duy trì sự hoàn mỹ, uống một hớp liền thấy năng lực pha kém.
"Bớt nói nhảm đi, chuyện tiến hành như thế nào?" Lương Sùng Nghị nói.
"Đã có manh mối. . ." Hậu Thượng Duy lấy tài liệu ra, đang muốn bắt đầu báo cáo, khóe mắt lại liếc tới hai bóng người cách đó không xa."Đó không phải là em gái sao? Sao con bé lại ở chung một chỗ với thằng nhóc kia?"
Lương Sùng Nghị nhíu mày lại, tầm mắt nhìn theo hướng đó, hầu kết chuyển động, "Có gì phải kinh ngạc khi con bé và thằng nhóc ở chung một chỗ, bọn chúng đều là người trẻ tuổi." Anh nói xong không hiểu tại sao suy nghĩ của mình lại rối loạn như thế.
"Cậu cứ yên tâm vậy sao? Đây chính là em gái của Giới Văn, Giới Vũ cũng giống như em gái của cậu mà!"
Lương Sùng Nghị trầm mặc thật lâu, mới hỏi ngược lại: "Tôi không nên yên tâm sao?"
"Cũng không biết thằng nhóc Trịnh Lập Minh kia là người như thế nào, ngộ nhỡ nó lừa gạt tình cảm của con bé thì làm nào?"
"Trịnh Lập Minh là người như thế nào? Cậu là người rõ ràng nhất mới đúng."
Lần này đổi lại là Hậu Thượng Duy trầm mặc.
"Không nói nữa, xem báo cáo."
"Sớm nên như vậy."
******
Ngày mười chín tháng năm, thời tiết đầy sương.
Tôi mua một bộ váy màu trắng, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên ra mua quần áo nữ tính như vậy.
Tôi nghĩ tôi bị điên rồi, nhưng cảm giác mặc lên thật giống như cô dâu, tôi đoán khi đại ca mặc trang phục màu đen, vậy sẽ càng giống như chú rễ và cô dâu? Oa! Làm sao đây? Tôi vẫn không nhịn được cười trộm!
Ai! Buổi lễ tốt nghiệp sẽ như nào đây đây? Tôi có thể là người mong đợi lễ tốt nghiệp này nhất? Bởi vì, ngày đó chính là ngày vui của tôi!
*****
Một ngày trước buổi lễ tốt nghiệp, vừa tám giờ sáng, đối với Chung Vũ Thần mà nói, đây là khoảng thời gian trên thiên đường của mình.
"Đại ca, mời uống cà phê." Cô đặt cà phê mà cô dùng tình yêu để pha lên bàn.
Lương Sùng Nghị đang nghiên cứu một phần tài liệu, nhận lấy cà phê uống, cũng không có ngẩng đầu nhìn cô một cái. Không biết có phải cảm giác của cô có vấn đề hay không, gần đây. . . . . . Hình như đai ca đặc biệt bận rộn, cũng đặc biệt xa cách, mà anh cũng không quá chú ý tới cô.
Chỉ là. . . Có thể nhìn thấy đại ca như vậy cũng đủ rồi, cô dùng tâm miêu tả hình dáng anh, vừa nhắm mắt là có thể nhớ tới.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, cuối cùng anh nhìn về phía cô hỏi: "Em đang nhìn cái gì?"
Cô cười ha hả, lấy giọng điệu trẻ con nói: "Nhìn đại ca rất đẹp trai!"
Chỉ có thể lấy giọng điệu trẻ con nói, không thể lấy giọng người lớn nói, bởi vì như vậy sẽ tiết lộ bí mật, sẽ phá vỡ tình cảm yên bình giữa cô và đại ca.
Anh lắc đầu một cái, "Đẹp trai? Thằng nhóc đó mới thật sự là đẹp trai chứ? Mà cũng trẻ tuổi." Giọng điệu có chút ê ẩm.
Chung Vũ Thần lập tức trợn to hai mắt, "Anh nói Tiểu Minh? Làm ơn! Sao cậu ấy có thể so với đại ca? Nói về phong cách, thần thái, phong độ và sức quyến rũ, thì đại ca anh mới là đàn ông trong đàn ông, điển hình trong sự mẫu mực nhé!"
"Chừng nào thì em trở nên nói năng ngọt xớ như thế?" Tuy là anh mắng như vậy, đáy mắt cũng mang ý cười.
"Nào có? Người ta nói thật lòng cũng bị anh hiểu lầm! Có chút uất ức đó!" Cô lại lấy giọng điệu trẻ con làm nũng nói.
"Đứa ngốc!" Anh đưa tay xoa xoa tóc cô, thời gian này anh rất ít làm như vậy.
Cô lại nhìn mái tóc của mình nói, "Đại ca, anh có phát hiện tóc của em dài ra hay không?"
"Ừm!" Anh gật đầu một cái, "Thế sao không cắt tóc vậy?"
"Em muốn nuôi dài! Trước em có xem qua một bài thơ của người ta viết, bên trong nói: Bắt đầu để tóc mọc dài, vừa hay có thể làm khăn cho người, níu kéo, người sẽ ở lại bên mình. (Hix, ta không biết dịch thơ nên chém bừa nhé)
Như thế nào, nghe rất hay chứ?"
"Em cũng đã trưởng thành, có phải cũng muốn có bạn trai rồi không?" Trong mắt anh dâng lên sự nặng nề.
Cô không dám đụng vào vấn đề nhạy cảm này, vội vàng nói sang chuyện khác: "Không có đâu, em muốn cả đời làm em gái đại ca, cả đời pha cà phê cho đại ca uống."
"Đứa ngốc.
Đây là lần thứ hai trong hôm nay anh mắng cô là đứa ngốc rồi, cô thật sự rất hạnh phúc!
"Đại ca, đừng quên sáng sớm ngày mai là buổi lễ tốt nghiệp của em đó!"
"Được rồi, tôi sẽ đến."
"Còn gì nữa không?"
"Còn có, buổi tối mời em ăn cơm, đúng không?"
"YA! Đại ca, em yêu anh!" Cô lại lấy giọng điệu trẻ con kêu to.
"Đứa ngốc." Đáy mắt anh càng ngay càng sâu lắng.
*****
Ngày mười lăm tháng sáu, thời tiết trong xanh.
Ngày mai sẽ là buổi lễ tốt nghiệp rồi, dường như người nào cũng đều nhìn ra tâm tình của tôi, tôi muốn nhảy, muốn hét to, muốn nhào lộn, muốn ôm tiểu Cẩu tiểu Miêu tiểu Hoa, Muốn chìm vào trong bồn tắm vui đùa.
Tôi biết rõ nhất định hiện tại tôi sẽ không ngủ được, cho nên không cần ngủ luôn, mà ghi chép lại nhật ký, cho đến khi sao trời cũng phải biến mất!
*******
Ngày mong chờ đã đến.
Nhưng sáu giờ sáng lại sảy ra chuyện, Chung Vũ Thần ở trong phòng tắm kêu toáng lên, cô phát hiện trên trán mọc một cái mụn.
Chuyện này. . . . . . Đây không phải là điềm báo trước chứ? Tại sao có thể như vậy?
Tại sao ở trong ngày quan trọng như vậy lại mọc lên một cái mụn?
Ô ô. . . . . .
( Thật ra thì cô lăn qua lăn lại cả đêm, mà chỉ mọc lên một cái mụn đã coi như là khách khí. )
Không, không thể để cho chuyện nhỏ này làm hỏng cả ngày, bên môi Chung Vũ Thần hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, đưa tay bóp sạch cái mụn đi, mặc dù rất đau, nhưng ít ra không còn "To" như vậy, chỉ biến thành một nốt hồng hồng, đến lúc đó thì nói là bị muỗi cắn là được rồi.
Thay đồng phục học sinh tử tế, nhìn bộ dạng mình trong gương, thật ra thì cô cũng có một chút xíu buồn bã, bởi vì đây là lần cuối cùng được mặc đồng phục rồi, về sau sẽ không có cơ hội nữa.
Chỉ là, buồn bã nhanh chóng được tinh thần hăng hái thay thế, dù sao yêu vẫn thắng được tất cả.
Cố gắng chải lai mái tóc ngắn ngang tai, nhẹ nhàng tô son dưỡng môi màu hồng, nghĩ hết biện pháp để mình vừa trong sáng vừa đáng yêu, tất cả đều vì muốn xinh đẹp lúc lên sân khấu lĩnh thưởng.
Chỉnh trang xong, đã tốn hơn một giờ công sức, Chung Vũ Thần mới đi ra khỏi cửa nhà, chỉ cần đi về phía trước tầm mười phút là có thể tới trường Quốc Quân, ai bảo nhà cô ở đường Tây Môn? Nên không còn cách nào!
Ôi! Tại sao người đi trên đường lại thân thiết như vậy? Tại sao màu sắc bầu trời lại sáng sủa như vậy? Chẳng lẽ bọn họ cũng đều biết hôm nay là ngày quan trọng nhất của cô, cho nên cũng muốn chúc phúc cho cô sao?
Khi cô vừa nghĩ viển vông, vừa mỉm cười đi tới chỗ hội trường, thì còn chưa có một ai đến, bởi vì tám giờ mới phải tập hợp, mà bây giờ mới bảy giờ nên chắc sẽ không có đứa ngốc nào tới.
Chỉ ngoại trừ đứa ngốc đang yêu.
Chung Vũ Thần đi vào hội trường to lớn, bước chậm rãi dọc theo từng hàng chỗ ngồi, cảm thấy toàn bộ thế giới chỉ có một mình cô, đang đợi một màn cảm động, đang đợi chuyện xưa xảy ra.
Cuối cùng, cô ngồi ở phía trước sân khấu, nhìn ánh đèn nhỏ nhoi bên trên, một loại tâm tình muốn cầu nguyện nảy lên, khiến cô chắp hai tay lại, lặng lẽ thỉnh cầu số mệnh ——
Thần linh ơi! Cuộc đời của tôi luôn trôi qua rất bình thường, chỉ xin người cho tôi một ngày được thay đổi! Cho dù chỉ có một ngày cũng được, chỉ mong tôi có thể lưu giữ một chút kỉ niệm vui cười.
Không biết qua bao lâu, không biết số mệnh có nghe được lời cầu nguyện của cô hay không?
Đột nhiên ánh đèn trên sân khấu sáng lên, Chung Vũ Thần ngạc nhiên mở mắt, nghe thấy tiếng cười đùa ngoài cửa, thì ra đã sắp tám giờ, những học sinh khác cũng đã lần lượt đi tới.
Và một phút ảo tưởng đã qua, cô liền thu hồi vẻ mặt cầu nguyện, lên tinh thần chào hỏi bạn cùng lớp.
"Tiểu Thần, sao cậu đã tới sớm như vậy? Ăn sáng chưa?" Thái Vi Huyên đi về phía cô.
Chung Vũ Thần lắc đầu một cái, cô hoàn toàn không nghĩ tới việc ăn sáng.
"Vậy ăn đi." Trang Nhã Phân lấy ra một túi thức ăn.
Vì không để cho bạn tốt nghi ngờ, Chung Vũ Thần cầm lên một hộp sữa uống.
Trương Văn Châu tán gẫu nói: "Hôm nay bạn trai ba người chúng mình đều sẽ tới!
Còn vị đại ca kia có tới hay không?"
Chung Vũ Thần xấu hổ nhìn bọn họ, sau đó gật đầu một cái.
Thái Vi Huyên cố ý chêu đùa nói: "Khó trách hôm nay đầu tóc chỉnh tề như vậy, đồng phục còn là phẳng lì, thật sự khả nghi đó!"
Trang Nhã Phân lại hỏi: "Đại ca kia có muốn dẫn cậu đi đâu ăn mừng không? Cậu lại còn được thị trưởng khen thưởng nữa!"
"Buổi tối. . . Muốn đi ăn cơm."
Trương Văn Châu nháy mắt ra hiệu, "Cậu định mặc quần áo gì? Sẽ không phải là quần jean chứ?"
"Mình. . . . . . Mình mua rồi. . . Một cái váy." Chung Vũ Thần cúi gằm mặt cũng không dám ngẩng đầu lên, bình thường cô giống con trai, thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy, nhất định sẽ bị ba người họ cười nhạo.
Không ngờ, ba người họ không có cười nhạo cô, ngược lại ôm lấy đầu cô.
Vỗ vỗ bả vai cô, cầm tay cô, cười rất ngọt ngào, rất vui mừng.
"Các cậu sao vậy?" Chung Vũ Thần ngu ngơ.
"Chúc mừng cậu đã trưởng thành, đã biết yêu." Thái Vi Huyên lấy nước trái cây nâng chén.
"Như vậy mới đáng yêu nhất." Trang Nhã Phân lấy sữa đậu nành nâng chén.
"Chúc tình yêu đầu của cậu thành công." Trương Văn Châu lấy cà phê nâng chén.
Chung Vũ Thần cũng cười, giơ hộp sữa bò lên, cùng mọi người cạn chén.
*****
Kim đồng hồ chạy vô cùng chậm, cuối cùng mới đến chín giờ, buổi lễ tốt nghiệp cũng sắp bắt đầu.
Tại sao đại ca vẫn chưa có tới? Chung Vũ Thần không ngừng nhìn quanh ra cửa chính, nhịp tim càng ngày càng nhanh.
Bạn trai của Thái Vi Huyên, Trương Văn Châu, Trang Nhã Phân đã tới từ sớm, cũng đều tặng một bó hoa chúc mừng tốt nghiệp, mà hiện tại bọn họ lại còn cùng nhau, chờ đại ca tới cùng Chung Vũ Thần.
Lúc này, điện thoại Chung Vũ Thần kêu lên, trên màn hình hiện lên tin nhắn, "Em gái, đại ca có việc gấp sẽ tới trễ một chút, nhưng nhất định tôi sẽ đến."
Việc gấp? Sẽ là việc gấp gì? Còn quan trọng hơn buổi lễ tốt nghiệp của cô? Còn khẩn cấp hơn việc cô chờ đợi một tháng qua?
Nhưng cho dù thế nào, cô chỉ có thể chờ đợi.
Khách mời đọc diễn văn xong, hiệu trưởng, chủ nhiệm cũng đều nói xong những lời khuyến khích, tiếp theo sẽ bắt đầu trao phần thưởng, những học sinh được nhận thưởng đã xếp hàng dưới bục, chờ đợi tên mình được gọi, lúc này, tâm tình của mỗi người đều rất vinh dự, mừng rỡ.
Nhưng Chung Vũ Thần lại trông mòn con mắt nhìn những người tới đây, tâm cũng từ từ buồn bã.
"Những người sẽ được thị trưởng khen thưởng, Chung Vũ Thần, Trịnh Thiên Tuệ, Vương Hiểu Văn, Lâm Tư Quân. . . ·, ·"
Tên người được thưởng được gọi lên, Chung Vu Thần chỉ có thể buồn bã đi lên bậc thang.
Ngay khi cô đứng đứng vào vị trí, chờ mình được nhận bằng khen thì cuối cùng cửa chính mở ra.
"A. . ." Trương Văn Châu, Thái Vi Huyên và Trang Nhã Phân len lén khẽ kêu.
Qua ánh sáng mờ tối của hội trường, một người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen, đang cầm một bó Tulip màu tím, bước chân vững vàng đi tới, cho đến khi đứng gần sân khấu mới dừng lại.
Anh ngẩng đầu lên, trên mắt vẫn đeo kính, ánh mắt cũng không ngừng nhìn Chung Vũ Thần trên bục.
Đại ca! Anh đã tới, cuối cùng anh đã tới rồi! Cô chỉ nhìn qua đã nhận ra anh, giông như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, cái người vững vàng như núi, khí thế tung bay như gió lập tức khiến cho tim cô đập thình thịch.
Thoáng chốc hốc mắt cô dâng lên hơi nước, cho dù tầm mắt nóng bỏng nhưng vẫn không có rời đi.
Anh. Cái phần thưởng này vì anh mà cố gắng có được, phần vinh dự này cô chỉ muốn chia sẻ cùng anh, đây chính là một tâm nguyện nho nhỏ mà ông trời đã cho cô có được.
Cám ơn, cám ơn tất cả!
Sau khi nhận thưởng, Chung Vũ Thần cùng các bạn học theo thứ tự đi xuống sân khấu, Lương Sùng Nghị đang đứng ở một bên, đưa bó đóa hoa xinh đẹp cho cô, cô ngẩng đầu không nói gì, anh cũng cúi đầu không nói, cứ như vậy yên lặng nhìn nhau.
Chung Vũ Thần trở lại chỗ ngồi, sau khi phát hết các phần thưởng, thì các bậc thầy và học sinh phát biểu cảm nghĩ, cuối cùng, toàn thể đứng dậy và hát bài ca tốt nghiệp.
Và rồi, họ đã tốt nghiệp.
Chương 4
Sau khi tan cuộc, nhóm tốp năm tốp ba sinh viên tản đi, hoặc là ôm hoa, hoặc là lau nước mắt, hoặc là lưu luyến không rời nhìn lại mọi thứ, tóm lại, buổi lễ tốt nghiệp đã kết thúc.
Lương Sùng Nghị đi tới trước mặt Chung Vũ Thần, hai người cùng nhau nhìn đám đông dần dần cách xa, bên trong hội trường từ ầm ĩ biến thành yên tĩnh, nhân viên vệ sinh đã bắt đầu làm việc dọn dẹp, còn mấy chữ trên mành vải "Buổi lễ tốt nghiệp lần thứ ba mươi" cũng bị xé bỏ.
"Thật yên tĩnh!" Chung Vũ Thần nói.
Lương Sùng Nghị xoa xoa đầu cô, "Em có sao không?"
"Ừm! Chỉ là còn có chút khó tin, mọi thứ lại kết thúc như vậy."
"Chắc chắn trong cuộc sống sẽ có mấy lần như vậy." Trong giọng nói của anh không phải là không có cảm xúc.
Cô gật đầu một cái, "Đại ca, cám ơn hoa của anh, em rất thích."
"Em thích là được rồi, vừa nãy thiếu chút nữa là tới trễ, thật xin lỗi."
"Không sao, chẳng qua là buổi tối cũng đừng tới trễ đó!"
"Không đâu, em đi về nghỉ trước đi! Sáu giờ tối tôi ra đón em, "
Anh lại xoa xoa đầu cô.
"Em chờ anh." Chờ anh, chờ anh, vĩnh viễn chờ anh quay đầu lại nhìn em.
*****
Chung Vũ Thần ôm bó hoa Tulip màu tím, giống như ôm người tình của mình.
Từ trước đến nay cô không hề biết, một cô gái ôm hoa đi trên đường, sẽ là chuyện hạnh phúc như vậy, giống như toàn bộ thế giới xinh đẹp nhất, ngọt ngào nhất đều tập trung vào bó hoa này, chỉ cần ôm bó hoa này, là có thể ngăn cản tất cả mọi việc tàn khốc trong thế giới này.
Khi cô đang tỉ mỉ tận hưởng cảm xúc này, đi từng bước từng bước tới cửa nhà thì không ngờ phát hiện có ba vị khách không mời mà đến!
Thái Vi Huyên, Trương Văn Châu và Trang Nhã Phân đang lấy ánh mắt nghi ngờ mỉm cười về phía cô.
"Cậu. . . . . . Các cậu tới làm cái gì?" Chung Vũ Thần lui về sau một bước.
Thái Vi Huyên cố ý thở dài một cái, "Hết cách rồi, tối nay có một cô bé lọ lem ngốc nghếch muốn đi hẹn hò, đương nhiên là phải có bà tiên tới giúp cô mọi việc rồi!"
"Nhìn tóc cậu này, đây là bộ dạng ngu ngốc gì vậy? Mình mang cả đống đồ làm tóc tới này." Trang Nhã Phân mở ra cả hộp.
"Cậu" .
"Còn có hộp đồ nghề trang điểm!" Trương Văn Châu cười hì hì nói.
"Cậu. . . . . . Các cậu. . . . . . Mình không biết phải nói gì hơn. . . . . . Mình. . . . . . Cám ơn!" Chung Vũ Thần cảm động đến rơi nước mắt.
"Đứa ngốc, chúng ta là chị em mà? Mau mở cửa cho bọn mình đi, chờ cậu mệt chết đi được, còn không bưng đồ uống lạnh và bánh ngọt tới phục vụ?" Thái Vi Huyên nhẹ nhàng đánh cô một cái, trong giọng nói lại hàm chứa ý cười.
"Vâng! Đợi chút, Tiểu Thần tôi lập tức bắt đầu chiêu đãi chị gái và mẹ kế!"
Chung Vũ Thần mở cửa nhà ra, hoan nghênh khách quý.
"Cái gì? Chỉ mới nói cậu giống cô bé lọ lem một chút, lại có thể đem chúng mình làm chị gái ngu ngốc và mẹ kế?"
"Được rồi bà tiên khó ưa, còn không mau đi quét sân cho tôi? Nhanh chóng thu dọn lại chỗ này?"
"Oa, không nên đánh mình! Cứu mạng!"
Cả phòng cười đùa vui vẻ, cũng chính là tuổi trẻ thanh xuân.
*****
"Không nên chớp mắt nữa!"
"Nhưng. . . . . . Thật là buồn!"
"Câu cứ như vậy thì mình vẽ mắt làm sao được? Nó đang cản trở đấy! Lại không thể vẽ quá nhỏ, lại không thể vẽ quá to, mà phải vẽ vừa phải!"
"Được rồi, được rồi, cậu nhanh một chút đi!"
Kim đồng hồ sắp chỉ tới sáu giờ, Chung Vũ Thần được bọn họ trang điểm tỉ mỉ, cuối cùng xuất hiện một với hỉnh ảnh người đẹp, cô nhìn lại mình trong gương, còn không nhận ra đó là ai.
"Ai da! Mình không thể không bội phục mình, có thể đem con vịt xấu xí biến thành thiên nga xinh đẹp như vậy."
"Cái đó gọi là biến mục nát thành gỗ lành, đại khái là như vậy đó! Xem ra chúng ta thật sự có phép thuật của bà tiên!"
"Cám ơn các cậu, mình. . . . . . Giống như đang nằm mơ. . . . . ." Chung Vũ Thần hoàn toàn ngây dại.
Lúc này, chuông cửa vang lên, cả người Chung Vũ Thần gần như muốn nhảy dựng lên.
"Mau đi đi! Hoàng tử của cậu tới rồi. Đừng nghĩ rằng mình là cô bé lọ lem, tối nay cậu chính là công chúa đó!"
"Cố gắng lên, không tới mười hai giờ không cho phép quay về."
Chung Vũ Thần hít một hơi thật sâu, cầm ba lô mau trắng lên rồi đi tới cửa, "Ừm. . . . . . Mình đi"
Mở ra cánh cửa này, chính là người mà cô thích nhất, và đây là buổi tối hẹn hò đầu tiên, đối với một cô gái mười chín tuổi thì đó là việc mong đợi khẩn trương chút nào.
"Cạch!" Cánh cửa được mở ra.
Chung Vũ Thần đi ra cửa nhà, một người đàn ông mặc quần áo màu đen đang đứng ở ngoài sân, đưa lưng về phía cô, nhìn về nơi xa.
Sau đó anh quay người lại, giống như đông tác quay chậm trong phim điện ảnh, từng chút một làm rung động tiếng lòng cô, khe khẽ khắc sâu trong lòng cô.
"Em gái?" Lương Sùng Nghị vẫn đeo kính đen, lấy giọng điệu hoài nghi gọi.
"Đại ca." Cô hiện ra nụ cười xấu hổ.
Mà ba "Bà tiên" trong nhà, tranh nhau núp ở bên cửa sổ nhìn lén một màn này, đã sớm bị nét mặt của Lương Sùng Nghị mà cười té xuống đất!
Cuối cùng một buổi chiều cực khổ của họ cũng đáng giá.
Anh nhìn cô một lúc lâu mới phản ừng lại, "Em. . . . . . , hình như với bình thường. . . . . . Không giống chút nào. . ."
"Hôm nay em tốt nghiệp, dĩ nhiên cũng phải thay đổi một chút!"
Khóe miệng anh hiện lên ý cười tán thành, "Nói cũng phải, em đã trưởng thành."
Sau khi nói như vậy, anh định vươn tay xoa xoa đầu cô như thường ngày, nhưng lại hạ xuống, "À! Có thể xoa hỏng tóc của em mất?"
"Không sao, anh có làm hỏng cũng không sao!" Cô cúi đầu chờ anh xoa lại.
Anh do dự hai giây, vẫn sờ lên tóc cô, nhưng lại dịu dàng hơn bình thường.
"Nếu vậy, cô gái xinh đẹp của tôi, em muốn đi chỗ nào?" Anh hỏi.
"Chỉ cần anh mang em theo, thì ở đâu em cũng theo anh." Cô vừa nói giỡn với anh cũng vừa nói ra lời thật lòng.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian